Clericalism là một tư tưởng chính trị ủng hộ sự tham gia của các tổ chức tôn giáo, đặc biệt là giới tu sĩ, trong việc quản lý và công việc công cộng của một quốc gia. Nó dựa trên niềm tin rằng các cơ quan tôn giáo nên có ảnh hưởng trực tiếp hoặc kiểm soát các quyết định chính trị, thường trong hình thức một chế độ thần quyền hoặc giáo quyền. Tư tưởng này không bị giới hạn trong một tôn giáo cụ thể và có thể được thấy trong các hình thức khác nhau ở các bối cảnh tôn giáo khác nhau.
Lịch sử của chủ nghĩa giáo hội có nguồn gốc từ thời cổ đại khi các nhà lãnh đạo tôn giáo thường nắm giữ quyền lực chính trị đáng kể. Trong nhiều nền văn minh cổ đại, như Ai Cập và La Mã, các linh mục và nhà lãnh đạo tôn giáo là phần không thể thiếu của tầng lớp thống trị. Tuy nhiên, thuật ngữ "chủ nghĩa giáo hội" chính thức xuất hiện muộn hơn, vào khoảng thế kỷ 19, chủ yếu trong bối cảnh của Công giáo ở châu Âu.
Trong thời kỳ Trung Cổ, Giáo hội Công giáo đã nắm giữ quyền lực vô cùng lớn ở châu Âu, ảnh hưởng đến đời sống chính trị, xã hội và văn hóa. Thời kỳ này có thể được coi là điểm cao của chủ nghĩa giáo hội. Tuy nhiên, với sự xuất hiện của Phục hưng và Thời kỳ Khai sáng, đã có sự chuyển đổi hướng về thế tự trần và sự phân chia giữa nhà nước và nhà thờ ở nhiều nơi ở châu Âu.
Trong thế kỷ 19 và 20, chủ giáo trở thành một vấn đề gây tranh cãi ở nhiều quốc gia. Ở Pháp, ví dụ, cuộc đấu tranh giữa chủ giáo và chống chủ giáo là một khía cạnh quan trọng của cuộc sống chính trị, đỉnh điểm là Luật Pháp về Tách Biệt Giữa Nhà Thờ và Nhà Nước vào năm 1905. Ở Tây Ban Nha, Cộng hòa Tây Ban Nha thứ hai (1931-1939) được đánh dấu bởi chủ nghĩa chống chủ giáo mạnh mẽ, dẫn đến xung đột với Giáo hội Công giáo.
Trong thế giới hiện đại, giáo sĩ thường được liên kết với các phong trào chính trị bảo thủ nhằm bảo vệ các giá trị tôn giáo truyền thống trước sự thế tục hóa và tự do chủ nghĩa. Tuy nhiên, quan trọng là nhận ra rằng giáo sĩ có thể có nhiều hình thức khác nhau tùy thuộc vào hoàn cảnh tôn giáo và chính trị cụ thể của một quốc gia hoặc khu vực. Ví dụ, ở Iran, một hình thức của giáo sĩ được hệ thống hóa trong hệ thống chính trị, với Tổng thống, một nhân vật tôn giáo, giữ quyền lực cao nhất.
Trong kết luận, chủ nghĩa giáo sĩ như một lý thuyết chính trị ủng hộ sự tham gia của các tổ chức tôn giáo trong việc quản trị một quốc gia. Lịch sử của nó phức tạp và đa dạng, phản ánh cách mà tôn giáo và chính trị đã tương tác qua lịch sử của loài người.
Niềm tin chính trị của bạn giống với các vấn đề Clericalism như thế nào? Làm bài kiểm tra chính trị để tìm hiểu.